Người Việt chậm phát triển so với thế giới, thậm chí chậm so với những nước kém phát triển hơn trước đây một phần là do lười học hỏi, quá chọn lọc khi học hỏi thậm chí có thể gọi là kỳ thị khi học hỏi. Đơn cử chỉ cần nghe thông tin người thầy, người giảng viên, diễn giả đó có cái tật gì, phốt gì thì có khi chả thèm học luôn rồi suốt ngày kêu ca theo kiểu:
– Ôi cái ông này nói thì hay nhưng toàn nói bậy (Thằng nói bậy ít khi làm bậy lắm. Chỉ có thằng cứ hay yên lặng đến khi làm thì làm cực bậy – TS LTD)
– Ôi cái thằng này trước đây nó có học hành gì đâu mà dạy mới dỗ (Trước nó không học nhưng lúc nó học mọi người có biết à?)
– Thằng này trước kia học với mình mình tẩn cho suốt chả hiểu sao giờ lại thành diễn giả (Nó bị tẩn thì có liên quan gì đến kiến thức nó chia sẻ cho mọi người không?)
– Ôi bố này máu gái lắm, suốt ngày dê chị em (Ở thì nó dê. Các bạn còn khả năng dê không? Nó dê mà nó dạy các bạn kiếm được tiền thì các bạn từ chối sao?)
– Ôi thằng này không thể chấp nhận được. Nó vừa dính vụ Scandal LDTD gì đó nổi lắm. Chết tôi cũng không học.
– Ôi sao mọi người cứ quá hâm mộ anh ấy nhỉ? Tôi thấy lắm lúc anh ấy nói có phải cái gì cũng chuẩn đâu? (Ơ… người mà chuẩn hết thì đâu còn là người, mà mọi người đã nghĩ ra cái gì chuẩn hơn thay thế được chưa hay chỉ chém)
TLL: Chả có Giáo sư, Diễn giả, Nhà phát minh, Nhạc sỹ, Nghệ sỹ nào trên đời này không có bệnh tật cả. Chỉ có điều là có kẻ chưa bị khui ra thôi. Nếu biết được ông Thomas Edison trước đây có lạm dụng tình dục trẻ em thì mọi người có dùng bóng đèn nữa không? Ah, mà chắc chả thèm dùng vì giờ có đèn LED rồi chả dùng bóng tóc nữa. Vậy thế kỷ trước loài người soi sáng bằng gì?
——————
Có thể gọi đây là hội chứng KỲ THỊ MÙ QUÁNG