Mục đích chung của loài người là làm gì cũng cần kết quả về TÀI CHÍNH hay còn gọi là VẬT CHẤT. Mọi kiến thức nếu không đem lại những thứ đó đều trở nên vô nghĩa. Tuy nhiên khi được ai chia sẻ về vấn đề gì thì người ta luôn có ngay một phải ứng nói ra mồm là nghe rồi và biết rồi mà lại không quan tâm đến việc đó có tác dụng gì không hay chỉ mang lại điều bất lợi?
Từ cái biết rồi đến cái nhớ hết những gì mình biết rồi, hệ thống lại toàn bộ kiến thức đó thành một quy trình, ôn luyện thường xuyên để thành thói quen mang ra thực chiến thay vì việc nghĩ đến đâu chiến đến đó thì mới có thể tối ưu THÀNH QUẢ ĐƯỢC. Đó là đối với những người biết rồi!
Còn với những người chưa biết thì sao? Họ thường nói “Giá mà tôi gặp bạn sớm hơn!” – Thực ra nhiều người đã gặp rồi, thậm chí nghe lời khuyên rồi.