CHUYỆN KỂ RẰNG – Ở một làng nọ, người dân được hưởng đền bù đất. Bỗng nhiên mọi người trở lên giàu có và họ không biết dùng tiền để làm gì vì chưa bao giờ có số tiền lớn như vậy:
– Có người lao vào mua sắm.
– Có người dùng tiền để cờ bạc.
– Có người gửi tiền vào ngân hàng
– Một số người dùng tiền đó đầu tư vào vài mảnh đất ở khu đô thị mới.
– Có một người để tiền chả làm gì cả cho đến khi những người đầu tư vào khu đô thị mới kia đến rủ họ đầu tư giống mình. Nghe có vẻ bùi tai. Tuy nhiên người này cũng chưa muốn đưa ra quyết định vì chả biết sẽ như thế nào.
=> 10 năm trôi đi, khu đô thị đó trở thành một nơi đông đúc và sầm uất bậc nhất. NGƯỜI GIỮ TIỀN kia lúc đó cũng đã dùng tiền vào một số việc khác và giữ lại 1 ít cho mình. Một hôm đưa con qua khu phố đó tình cờ gặp người hàng xóm cũ đang đứng tươi cười ở một căn nhà mặt đường ngay phố trung tâm. Hai người cất lời chào nhau rồi chia tay sau một vài câu xã giao.
Người con hỏi: “Bố ơi! Ai vậy?”
Người bố: “Đó là bác SẢN ở cạnh nhà mình ngày xưa đó con. Ngày xưa, suýt nữa thì bố đã mua mảnh đất cạnh nhà bác đó đấy con ạ”
Người con: “Giờ thì sao bố?”
Người bố: “Sau này con lớn lên con sẽ hiểu rằng – Con sẽ luôn nuối tiếc vì mình đã không làm một việc trong khi còn hoàn toàn có khả năng làm việc đó hoặc chỉ cố đôi chút. Cơ hội ít khi lặp lại.”
— 10 năm nữa trôi qua – Người bố: “Đấy, cái mảnh đất đó ngày xưa tý nữa thì bố mua đó con…”
P/S: Trong cuộc sống, mọi người thường có xu thế quyết định mọi việc chỉ dựa trên tầm hiểu biết hạn hẹp của mình mà không thèm tham khảo ý kiến chuyên gia. Họ thường phản bác lại tư vấn của Bác sỹ, Diễn giả, Người viết sách, Thầy giáo và cuối cùng thường rơi vào một trạng thái gọi là ÁM ẢNH NUỐI TIẾC.